Đức Thầy không bao giờ vắng mặt và công trình
của Ngài được tiếp tục bởi hàng triệu tín đồ Phật Giáo Hòa Hảo ở miền Tây, nay
đang lan rộng ra cả nước, đến hải ngoại. Ngài đã gieo chủng tử GIÁC NGỘ.
Đức Thầy đã dạy tín đồ, dạy chúng sanh, không phân biệt tôn giáo từ bước một
tất cả những căn bản mà con người cần có, cần biết, và cần hiểu để chung sống
với nhau một cách đầy nhân ái. Sống với đầy đủ đức tin nhân ái dồi dào tình
thương mới tạo dựng được một quốc gia, một thế giới hòa bình ấm no hạnh phúc.
Tư tưởng của Phật Giáo Hòa Hảo đi đến đâu sẽ mang lại nhân tính, tình thương
yêu đồng loại đến đó. Sẽ tái lập lại quân bình cho bản thân, gia đình, xã hội,
quốc gia, và lan ra thế giới.
Một tư tưởng nảy sinh phải qua quá trình cả trăm năm mới có kết quả. Vì thế ta
phải liên tục làm việc để triển khai nó cho đầy đủ ý nghĩa, sao cho phù hợp với
Thời Đại Mới mới giúp được cho con người.
Một tư tưởng không được triển khai là tư tưởng chết, vì không được áp dụng và
thử nghiệm bởi chính con người. Một tư tưởng sống là một tư tưởng có thể áp
dụng cho con người từ mặt tâm linh đến phần vật chất. Phải hòa hợp và đồng điệu
mới đem lại kết quả thật sự, đó là con đường đưa đến Giác Ngộ.
Một lý tưởng đúng, ta không cần ca ngợi, tung hô, bênh vực vì kết quả sẽ biện
minh cho tất cả. Kết quả tốt cho con người, hữu lợi cho nhân quần xã hội, giúp
cho con người tiến bộ, sống biết nâng đỡ nhau những lúc đói khổ khốn cùng. Đó
là một tư tưởng được nhập tâm vì nó đã giúp người tiêm nhiễm nó trong mọi hành
động và lời nói của những kẻ mang tư tưởng này trong “phương thức hành đạo”,
hay “sự chỉ đạo của một tư tưởng.”
Giáo lý Tứ Ân Bửu Sơn Kỳ Hương Phật Giáo Hòa
Hảo sẽ được thế giới chú ý qua kết quả của một vùng đất với những dân quê chất
phác không học thức cao nhưng lại đạt được trí tuệ mà nhiều tín đồ của một số
tôn giáo khác không đạt thành.
Tôn giáo là tình thương chứ không phải là những giáo điều dùng để xiết chặt gò
bó đời sống con người. Vì tôn giáo là một con đường giải thoát con người khỏi
sự tối tăm. Không có sự xử phạt và hình phạt trong tôn giáo mà chỉ có sự tha
thứ khi ta giác ngộ ăn năn và trở về đường ngay nẻo thẳng. Nếu ta đi sai, ta bị
vấp ngã, ta ăn năn, sửa đổi, và thay đổi để tiến tới.
Một tôn giáo đi đúng đường phải là một tôn giáo biết hòa đồng, không mang tính
chất độc tôn, vì độc tôn đi ngược lại sự bình đẳng mà con người có quyền thụ
hưởng khi làm người, khi bước vào mặt đất này.
Sự Bình Đẳng là khuôn vàng thước ngọc cho mọi tôn giáo, mọi chủ nghĩa, và đó là
quyền căn bản của con người.
Nguyễn Huỳnh Mai